Lúc này đây, từ già đến trẻ vùng Merseyside - nửa đỏ của thành phố cảng Liverpool, có lẽ đang rất háo hức đến ngày đội bóng con cưng của mình đá trận chung kết trong mơ với “Kền kền trắng” ở đấu trường danh giá nhất châu Âu.
Và họ, những người không bỏ lỡ một cuối tuần nào để đến sân Anfield, hát vang bài ca truyền thống “You’ll never walk alone”, chắc vẫn còn nhớ rất rõ dư âm của chiến thắng năm 2005 ngày nào. Thế nhưng…
Liverpool của Gerrard cách đây 13 năm đã có một trận chung kết xuất thần với AC Milan, không ai quên cả. Họ bị dẫn trước 0-3 trong hiệp 1 và gần như dâng cúp cho đối thủ. Báo chí thời đó đưa tin rằng hết hiệp 1, AC Milan của những Kaka, Shevchenko, Maldini… đã bật champagne ăn mừng trong phòng thay đồ...
Và những người yêu mến The Kop cũng sẽ không bao giờ quên được 6 phút “điên rồ” ở hiệp 2, khi lần lượt Gerrard, Smicer, Alonso ghi bàn gỡ hòa cho Liverpool. Người hâm mộ cũng không quên “Quỷ đỏ” đã chiến thắng dễ dàng trên chấm luân lưu 11m như thế nào khi các cầu thủ của Milan tự mình đá hỏng.
Nhưng The Kop của bây giờ, của Klopp, của Salah, của Mane… thì nên quên nó đi, để nhớ rằng đội bóng áo đỏ suốt mười mấy năm qua không những thất bại ở giải châu lục mà còn rất trầy trật ở giải quốc nội.
Họ nên nhớ rằng, vào năm 2007, họ đã lại lọt vào trận Chung kết Champions League và đối thủ của họ năm đó, lại là AC Milan. Thế nhưng, Liverpool lúc ấy, dù vẫn còn Gerrard, đã thua tâm phục khẩu phục với tỉ số 0-2 và AC Milan có được sự trả thù ngọt ngào nhất.
Họ cũng nên nhớ rằng, mùa giải Premier League 2013-2014, cho đến vòng đấu thứ 35, họ vẫn là ứng cử viên cho chức vô địch.
Nhưng rồi, trong trận đại chiến với kình địch Chelsea ở vòng 36, họ đã có một trận thua đầy cay đắng ngay trên sân nhà với tỉ số 0-2, khi mà người hùng và là linh hồn của họ - Steven Gerrard - có pha trượt chân đầy ám ảnh và để cho tiền đạo của Chelsea cướp được bóng và ghi bàn. Mùa giải năm đó, Liverpool dâng cúp cho Man City.
Họ phải nhớ rằng, họ là ‘vua đấu cúp” thật nhưng ở giải quốc nội, họ đang sống nhờ vào vinh quang của cha anh để được gọi là “đại gia”. Bởi suốt bao nhiêu năm qua, phong độ không ổn định khiến họ không phải là một đối thủ quá đáng sợ đối với những đội bóng nhỏ ở Premier League.
Người yêu Liverpool nói đùa với nhau rằng, làm fan của họ rất ‘đau tim’. Họ có thể đá rất hay khi gặp những đội bóng lớn nhưng lại rất phũ phàng thua đau những tên tuổi nhỏ hơn, kể cả những đội bét bảng hay sắp xuống hạng.
Họ đừng bao giờ quên, nếu họ đã không thể thắng cúp quốc nội, mà lại cũng không có được chức vô địch Champions League năm nay, thì linh hồn của họ, “Vua Ai Cập” Salah, rồi cũng sẽ ra đi. Salah có thể sẽ lại nối gót những Alonso, Torres, Suarez… để đến với những đội bóng lớn hơn, nhiều tham vọng hơn và giành lấy những danh hiệu.
Chẳng ai có thể ngăn cản được cả. Những Salah, Torres hay Suarez không phải là Gerrard. Họ không sinh ra ở Liverpool, không ràng buộc với Anfiled.
Học từ những thất bại là điều mà Liverpool nên làm lúc này để có được sự chuẩn bị tốt nhất tại Kiev ngày 26/5 sắp tới.
Nhớ nhé, The Kop!