Ánh mắt ám ảnh của Rooney
Khi Valencia sút tung lưới Pickford để mở tỷ số cho M.U, một camera quay cận cảnh khuôn mặt của Rooney. Anh lắc đầu trước một bàn thắng hoàn hảo của người đồng đội cũ. Khi Mkhitaryan ghi bàn nâng tỷ số lên 2-0, camera lại quay cận cảnh khuôn mặt của Rooney. Lúc này, anh đã rời sân sau 82 phút thi đấu. Rooney hướng ra sân thi đấu nhưng ánh mắt của anh bất định, mơ hồ.
Khi Lukaku rồi Martial ghi bàn, camera lại làm điều tương tự. Họ hướng về phía Rooney. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn hướng nhìn ấy, như một nỗi ám ảnh với bất cứ ai chứng kiến hình ảnh này.
Rooney đã làm được gì trong 82 phút có mặt trên sân Old Trafford? Anh là người hoạt động rộng nhất. Đầu tiên là người đá cao nhất trên hàng công, trước khi được điều chỉnh đá lùi ở hàng tiền vệ để làm nhiệm vụ "chia bài". Ở vị trí nào, Rooney cũng chơi cơ động bằng nỗ lực cao nhất.
Rooney đã có cơ hội để dứt điểm nhưng cú đá của anh lại thiếu lực và không có độ chính xác. Anh đã chơi cực tốt trong 25 phút đầu tiên của trận đấu trước khi bị các hậu vệ của M.U cô lập hoàn toàn với các vệ tinh xoay xung quanh. Đó cũng là thời điểm Rooney đói bóng, phải thường xuyên lùi sâu để tìm sợi dây kết nối với đồng đội.
Một trận đấu không tồi trên phương diện cá nhân của Rooney nhưng lại tính hiệu quả thu về lại không có. Phần vì M.U đã có một trận đấu trên cơ, với sự nổi trội của các cá nhân. Phần còn lại nằm ở chính Rooney. Ở tuổi 32, khi những ngày tháng sung mãn nhất đã qua đi, Rooney dần chậm chạp và đánh mất đi sự sắc sảo. Bởi thế, dù đã nỗ lực hết mình, anh vẫn không thể tạo ra được dấu ấn riêng mình.
Tất cả những điều ấy trái ngược hoàn toàn với Lukaku. Ở bên kia chiến tuyến, sức trẻ của một chàng trai 24 tuổi giúp tiền đạo người Bỉ chơi càn lướt, đóng góp cực lớn vào lối chơi của M.U. Lukaku kiến tạo và Lukaku ghi bàn.
Tất cả đối lập với Rooney. Điều ấy giải thích vì sao ánh mắt của anh thể hiện sự bất lực đầy ám ảnh mỗi lần lưới của Pickford rung lên.
Như chưa hề có cuộc chia ly
Thực ra, sẽ là một cái kết hoàn hảo cho cuộc tái ngộ này nếu Rooney ghi được bàn trong hai cơ hội ngon ăn nhất mà anh có được. Rooney cần một sự khẳng định trong ngày trở lại, nhất là sau khi anh đã ghi bàn ở 2 trận đầu tiên của mùa giải. Chỉ tiếc rằng M.U đã chơi quá hay và không cho Rooney cũng như các đồng đội ở Everton một lần được tỏa sáng.
Dẫu vậy, trong ngày trở lại Old Trafford, Rooney đã nhận được rất nhiều từ các đồng đội, các CĐV và cả từ HLV Jose Mourinho nữa. Với các đồng đội, anh là người bạn thân, là người thủ lĩnh trong suốt quãng thời gian cống hiến cùng Quỷ đỏ. Khi hai đội làm thủ tục thi đấu, họ trao cho Rooney những cử chỉ thân ái. Trên sân, trong những quãng thời gian bóng "chết", họ tranh thủ nói chuyện, tán gẫu cùng Rooney về một vấn đề nào đó.
Với các CĐV của M.U, Rooney vẫn luôn là một huyền thoại trong lòng họ. Bởi thế khi Rooney bước ra sân thi đấu, họ vỗ tay, gọi tên anh. Mỗi nhịp Rooney cầm bóng hay đứng trước một cơ hội, họ phấn khích dù rất có thể Rooney sẽ là người chọc thủng lưới đội nhà. Và khi Rooney rời sân, Old Trafford lại dành cho anh những tiếng vỗ tay thân thiện, ngập tràn tình yêu.
Thậm chí, HLV Mourinho đã ra sát tận lối đi, gọi Rooney lại vì chỉ muốn một cái bắt tay. Nó như một sự thừa nhận, một lời cảm ơn từ chính ông thày người Bồ Đào Nha. Nói một cách khác, ở Old Trafford tối qua, "chưa hề có cuộc chia ly" nào cả.