"Tôi phải nói ra việc này, dẫu cho thanh danh có thể bị hủy hoại", Gianluigi Buffon khởi đầu bài phỏng vấn trên chương trình Le Iene như thế. Đấy là lần đầu tiên anh chính thức xuất hiện trước truyền thông để nói về những gì đã xảy ra ở Bernabeu tuần trước.
Thủ môn lão luyện người Italy đã xúc phạm trọng tài chính Michael Oliver sau khi ông cho Real Madrid hưởng phạt đền ở những giây cuối trận tứ kết lượt về Champions League. Vì thất vọng và tức giận, Buffon đã tuôn ra những lời lẽ sỉ nhục Oliver và bị truất quyền thi đấu. Bàn rút ngắn tỷ xuống 1-3 từ chấm 11m sau đó của Cristiano Ronaldo giúp Real đi tiếp với thắng lợi chung cuộc 4-3. Và trong cuộc phỏng vấn nhanh sau trận, Buffon tiếp tục có những lời lẽ bộc phát trong phần họp báo, chẳng hạn như gọi Oliver là "kẻ không có trái tim", là "hung thủ giết chết những ước mơ"...
Bất chấp những chỉ trích từ dư luận, trong lần xuất hiện đầu tiên trước truyền thông kể từ tình huống kể trên, Buffon không hề nói ra lời xin lỗi như nhiều người đã chờ đợi. Anh nói: "Tôi không phải giải thích gì cả, bởi vì tôi là một con người bình thường, luôn đặt đam mê, cảm xúc và cả sự tức giận vào những gì mình làm. Chúng ta có những cách giao tiếp khác nhau, đúng hoặc sai, thỉnh thoảng cực đoan. Nhưng, đấy mới chính là tôi, Gigi Buffon".
Không một lời xin lỗi nào được đưa ra, vì như anh nói, tại sao Buffon phải xin lỗi khi anh đã sống thật sự với con người của bản thân. Buffon đứng sát đó, lý trí của một thủ môn lão luyện hơn 20 năm bắt đỉnh cao cho biết đấy là một pha phạm lỗi. Những nhà chuyên môn uy tín xác nhận đấy là một pha phạm lỗi. Andrea Pirlo, bạn thân lâu năm trên tuyển, cũng bảo đấy là một pha phạm lỗi. Nhưng Pirlo không trách Buffon nhiều, vì anh biết đấy mới chính là bạn mình.
"Nếu đặt tôi vào tình huống ấy lần nữa, tôi vẫn sẽ hành xử như vậy, nói những lời lẽ như vậy. Tôi đã nói ra và tôi chịu hệ lụy của nó, một chiếc thẻ đỏ. Tôi chấp nhận luật lệ, tôi không phải là kẻ đạo đức giả", Buffon nói. "Còn Michael Oliver ư? Tôi tin đấy sẽ là một trọng tài giỏi trong tương lai. Nhưng cậu ta còn quá trẻ cho một trận đấu lớn dường này. Và cậu ta bị đẩy vào một tình thế quá căng thẳng và phức tạp để xử lý. Tôi đâu có giận gì cậu ta sau trận đấu. Nhưng vào lúc ấy, tôi rất giận, và bạn không thể ép một người tức giận phải hành xử như khi anh ta tỉnh táo".
Nếu có cảm xúc nào đó khi nghe Buffon tâm sự như thế, thì đó chỉ có thể là sự tôn trọng lớn hơn dành cho anh. Một người đàn ông 40 tuổi, thân trải trăm trận, đã nếm trải đủ mọi vinh quang lẫn tủi hờn, vẫn giữ vẹn nguyên cảm xúc như gã trai đôi mươi. Có một đoạn video sau trận đấu gây sốt trên mạng, trong đó, Buffon đang trả lời ký giả thì Ronaldo đi sau lưng, vỗ vào vai anh một cái. Buffon quay lại, ôm chầm lấy Ronaldo, chào đối thủ rồi mới trả lời tiếp.
Ronaldo chính là kẻ vừa giết chết giấc mơ Champions League của Buffon. Anh ghi hai bàn ở lượt đi, và sút quả phạt đền quyết định loại Juventus sau khi Buffon đã rời sân vì thẻ đỏ. Nhưng Buffon không có một chút nào hằn học nào với Ronaldo. Sau lượt đi, Buffon cũng đã dành cho kẻ vừa đánh bại anh cử chỉ bày tỏ sự thán phục. Anh hùng trọng anh hùng. Khi Buffon sòng phẳng và rõ ràng đến như thế, anh không hề là một kẻ thua cuộc cay cú.
Nỗi tức giận của Buffon là cái tức giận rất đời, rất người của một con người đã làm đủ mọi cách, nhưng vẫn thất bại. Anh muốn chức vô địch Champions League là muốn cho Juventus. Anh đã yêu “Lão phu nhân” đủ lâu, để biết nỗi thèm khát vinh quang châu Âu của họ lớn như thế nào. Ba lần Buffon vào chung kết là ba thất bại. Anh đã định từ giã bóng đá rồi, nhưng rốt cục khát vọng muốn cùng Juventus giành Champions League vẫn thôi thúc anh ở lại.
Buffon không phải dạng ham danh lợi, càng không phải kẻ sống vì hào quang quá khứ. Anh lao động quần quật, thay đổi thói quen để có thể chống chọi lại một thế giới bóng đá ngày càng nhanh hơn và những tiền đạo ngày càng nguy hiểm hơn. Nhiều người chê anh hết thời, nhưng để kiếm một người thay thế anh thì không ai đưa ra được cái tên nào cả.
Một con người đã hy sinh bản thân để đội nhà có thể đạt được ước mơ, hỏi sao anh ta không phát điên khi giấc mơ ấy bị hủy hoại theo một cách không thể đau xót hơn: một quả phạt đền, trong những phút bù giờ. Quyết định của trọng tài Oliver đúng về lý đó, nhưng ngay cả nhiều CĐV Real Madrid cũng cảm thấy nó quá tàn nhẫn với Juventus nói chung, và Buffon nói riêng.
Nên phút giây đó, anh đã chửi. Đấy là hành động bộc phát rất tự nhiên của một VĐV thể thao, và của một người đàn ông - cũng như Eric Cantona năm nào đạp vào CĐV Crystal Palace hay pha dùng cả hai tay đẩy quả bóng đang tiến về khung thành đội nhà của Luis Suarez tại tứ kết World Cup 2010.
Câu chửi của Buffon, cái đạp của Cantona hay bàn tay của Suarez là sai. Nhưng nó lại đúng nếu đặt vào tình huống ấy, với những cảm xúc trần thế ấy. Và một người đàn ông không lấp liếm, không xin lỗi cho qua, không nhận đúng về mình. Suarez, Cantona hay Buffon đều bảo họ vẫn sẽ làm vậy nếu được lựa chọn lại.
Bóng đá, môn thể thao của những gã đàn ông, cũng đẹp hơn vì những điều như thế. Và hành động của Buffon, cũng như cú húc đầu của Zinedine Zidane ở World Cup 2006, rất có thể sẽ là cái kết bi tráng cho một người đã anh hùng suốt cả đời mình. Bộc phát không phải là yếu đuối hay phi thể thao, mà là vì đã mạnh mẽ quá lâu!