Đúng là Lukaku đang là cầu thủ ghi bàn nhiều nhất ở M.U tính từ đầu mùa giải đến giờ. Tiền đạo người Bỉ đã có được 7 bàn thắng. Nhưng anh có phải là cây làm bàn tốt nhất ở M.U hay không thì phải xem lại khái niệm tốt nhất ở đây là gì.
Hãy nhìn vào trận thua 0-1 của M.U trước Chelsea cuối tuần vừa rồi. Sau trận đấu đấy trên mạng xã hội xuất hiện một bức ảnh các nhân viên bảo vệ đang tìm một thứ gì đó trên khán đài, và ở dưới bức ảnh ấy có lời chú thích: “Tìm mãi Lukaku mà chẳng thấy...”
Lukaku đóng vai trò kiến tạo là một điều không ổn trong cách dùng người của Mourinho
Một tiền đạo mà trong một trận đấu thậm chí anh ta còn chẳng có pha chạm bóng nào ở vòng 16m50 thì không thể gọi là một tiền đạo tốt. Cụm từ “tốt nhất” thì càng không phải. Có một con số thống kê cũng đáng chú ý, ngoài 7 bàn thắng, Lukaku còn sở hữu 3 lần kiến tạo để đồng đội lập công.
Xem thêm: Tin chuyển nhượng bóng đá anh
Ai đó sẽ thốt lên “tốt quá còn gì”. Nhưng nghe kỹ ta sẽ thấy có gì đó sai sai ở đây. Vấn đề được đặt ra là “Số 10” của Mourinho đâu mà phải để cho Lukaku kiến tạo? Trong 4 vòng đấu gần đây, M.U có 2 bàn thì cả 2 bàn đấy đều do tiền đạo người Bỉ kiến tạo mà thành.
Như thế thì nó không còn tốt nữa rồi. Juan Mata và Mkhitaryan, những người chơi ở vị trí “số 10” của M.U hẳn phải đỏ mặt khi đọc những con số thống kê này. Họ đã ở đâu mà phải để cho Lukaku chơi lùi sâu đến vậy để thay họ kiến tạo những bàn thắng?
Nếu như phân tích kỹ ta sẽ thấy lỗi không hẳn là do Mata và Mkhitaryan mà là do hệ thống chiến thuật của Mourinho đã áp dụng cho M.U kể từ đầu mùa giải.
HLV người Bồ ưa thích mẫu tiền đạo to khỏe, có khả năng càn lướt tốt và tích cực di chuyển để tạo ra những khoảng trống. Drogba, con cưng của Mourinho trong thời kỳ vàng son của ông ở Chelsea là một ví dụ.
Trước đấy là Ibra hay Eto khi ông còn ở Inter. Mẫu tiền đạo như thế và cách chơi như vậy đã gắn liền với tên tuổi của HLV người Bồ. Và bây giờ đến lượt Lukaku đóng vai trò y hệt.
Chỉ có điều hình như Mourinho đã nhầm. Lukaku đúng là rất khỏe và có sức càn lướt tốt, nhưng anh không bao giờ có thể là Drogba, ở đẳng cấp của Ibra hay Eto thì càng chưa tới. Điểm mạnh của cầu thủ này là khả năng xoay xở trong phạm vi hẹp rất tốt, hay cách anh chọn vị trí để dứt điểm. Nó thích hợp với mẫu trung phong cắm cổ điển hơn là để anh chơi giống với Drogba hồi xưa.
Chính vì yêu cầu Lukaku hoạt động rộng hơn nên Mata hay Mkhitaryan thường có xu hướng dạt ra biên hay dâng lên như một số 9 ảo để xâm nhập vào vòng cấm.
Đấy là điều lý giải vì sao Lukaku lại đang sở hữu số lần kiến tạo nhiều như thế và nó cũng giải thích vì sao tiền đạo người Bỉ này không có nổi một pha chạm bóng nào ở vòng 16m50 trong trận gặp Chelsea mới rồi.
Gặp những đối thủ yếu hay vừa tầm, cách chơi ấy của Mourinho có thể sẽ có đất diễn cho Lukaku. Nhưng gặp một đối thủ mạnh như Chelsea chẳng hạn thì đấy lại là điều bất hợp lý trong cách bố trí đội hình của vị HLV người Bồ.
Để Lukaku đá cắm và không yêu cầu anh lùi xuống, Mourinho chắc chắn sẽ tạo ra những sự khác biệt
Hãy nhìn sang Morata, người chơi cùng vị trí ấy trong màu áo Chelsea ta sẽ thấy rõ những điều khác biệt. Conte không bao giờ yêu cầu tiền đạo người Tây Ban Nha này rời quá xa so với vòng cấm địa của anh.
Xem thêm: bình luận bóng đá Ngoại hạng Anh
Có chăng chỉ là lúc anh lùi xuống hỗ trợ phòng thủ, nhưng Morata luôn là người đứng cao nhất trong đội hình của The Blues. Trước trận đại chiến với M.U, cựu tiền đạo của Real cũng không có được một phong độ tốt giống Lukaku, nhưng điểm khác biệt đã được thể hiện.
Một cú treo bóng vào trước vòng cấm từ Azpilicueta, Morata đã có mặt rất đúng chỗ để đem lại một đêm đầy ác mộng cho các cầu thủ M.U.
Sự bất hợp lý của Mourinho không chỉ dừng lại ở mỗi Lukaku, cách ông dùng Rashford hay Martial cũng đem lại cho người ta nhiều thắc mắc. Sở dĩ M.U trở thành một đội bóng có đông đảo fan nhất trên thế giới bởi chính vào thời điểm chuyển giao của thiên niên kỷ, Sir Alex sở hữu một bộ đôi khét tiếng là Cole và Yorke.
Andy Cole và Dwight Yorke nổi tiếng không phải vì họ có khả năng làm bàn sát thủ, càng không phải là lối chơi cơ bắp càn lướt theo kiểu Drogba. Họ nổi tiếng là vì sự ăn ý với nhau. Sự phối hợp với nhau để cùng nhau ghi hết bàn thắng này đến bàn thắng khác cho M.U.
Martial và Rashford hoàn toàn có thể tái hiện những hình ảnh lịch sử ấy ở M.U hiện tại. Thậm chí họ còn sở hữu tốc độ và khả năng dứt điểm tốt hơn hai vị tiền bối của mình khi xưa. Khổ nỗi, Mourinho lại không thích thế.
Nếu có Rashford trong đội hình thì Martial phải ngồi ghế dự bị và ngược lại, là cách dùng bộ đôi này của HLV người Bồ. Với cách dùng người như thế, vô hình chung Mourinho đã tự bó hẹp lại những phương án mang về những bàn thắng cho mình.
Mourinho luôn thế. Chẳng giống ai ở bất kỳ điểm gì. Từ cách ngoại giao, trả lời phỏng vấn, công kích đối thủ cho đến những biện pháp tâm lý đối với các học trò của mình. Ông luôn tỏ ra mình là một người đặc biệt thật sự.
Nhưng hãy cẩn thận Mourinho, với cách bố trí hàng công chẳng giống ai như thế, nhiều khả năng ông sẽ lại là một bản sao khác của David Moyes hay Louis Van Gaal, chỉ có điều ông...cao cấp hơn họ bởi danh tiếng và số lần đoạt huy chương nhiều hơn mà thôi.
Quang Minh