Iraq là nhà vô địch Asian Cup năm 2007, còn Hàn Quốc từng 2 lần vô địch các kỳ giải năm 1956 và 1960, nhưng cả 2 nhà cựu vô địch châu Á đều rất vất vả trước các đội bóng Đông Nam Á.
Iraq suýt thua đội tuyển Việt Nam, 2 lần bị nhà đương kim vô địch Đông Nam Á dẫn trước, và phải rất vất vả mới tìm được các bàn thắng san bằng tỷ số.
Chiến thắng chung cuộc 3-2 của Iraq chỉ đến ở phút cuối cùng của trận đấu, từ tình huống đá phạt quá đẹp của Ali Adnan, cầu thủ đang thi đấu cho CLB Atalanta tại Italia, tức là người có trình độ thậm chí còn vượt ngoài tầm châu Á.
Trong khi đó, Philippines thi đấu kiên cường trước Hàn Quốc, liên tục làm nản lòng các chân sút của đội bóng xứ Hàn, chỉ chịu thua đúng 1 bàn được ghi bởi Hwang Ui-jo ở phút 67.
Đội bóng của HLV Philippines tỏ ra rất hiểu nhà cựu vô địch châu Á, và hầu như không ngán Hàn Quốc trong các pha tranh chấp tay đôi cũng như không chiến, nhờ vào thể hình tốt của nhóm các cầu thủ Philippines có gốc gác châu Âu.
Ngoài chuyện nghiên cứu kỹ về các đội bóng có chất lượng cao tại châu Á, không thể phủ nhận sự tiến bộ của chính các đội bóng Đông Nam Á, khi họ gây khó khăn cho Hàn Quốc hay Iraq, sẵn sàng trả miếng trước các đội bóng này.
Tiến bộ rõ rệt nhất là đội tuyển Việt Nam. Đây mới là lần thứ hai bóng đá Việt Nam có đại diện tham dự VCK Asian Cup, nhưng là lần đầu tiên chúng ta dự VCK bằng cách vượt qua vòng bảng (lần trước, vào năm 2007, đội tuyển Việt Nam dự VCK Asian Cup với tư cách đồng chủ nhà).
So với trước đây, trước các đối thủ có trình độ tầm châu Á, đội tuyển Việt Nam thi đấu tự tin hơn hẳn, có đường có nét hơn hẳn. Thay vì ra sân với tâm lý hạn chế bàn thua, đội tuyển Việt Nam hiện giờ còn hướng đến việc giành chiến thắng, giành điểm, đấy là sự thay đổi đáng kể về mặt vị thế.
Còn Philippines khi sử dụng nhiều cầu thủ có gốc gác châu Âu, rõ ràng đã nhắm đến việc thu ngắn trình độ với các đội hàng đầu châu Á.
Rõ ràng, hiện tại, ở Đông Nam Á, không chỉ có Thái Lan muốn thu hẹp khoảng cách với nhóm đầu châu Á, mà những nền bóng đá như Việt Nam, Philippines, hoặc thậm chí là Singapore, Malaysia cũng muốn thực hiện điều này. Điều đó giúp cho các trận đấu giữa các đại diện hàng đầu châu Á với các đội bóng Đông Nam Á bớt chênh lệch thấy rõ.
Riêng thất bại 1-4 của Thái Lan trước Ấn Độ mang tính chất khác. Bóng đá Thái Lan nhìn chung mạnh hơn bóng đá Ấn Độ, và việc họ để thua trận đấy chủ yếu xuất phát từ mối liên lạc không tốt giữa cầu thủ của đội bóng đất Chùa Vàng với HLV Rajevac, dẫn đến việc HLV Rajevac bị sa thải ngay sau thất bại vừa nêu.