"Tôi đã trải nghiệm những điều mà chưa một ai từng trải qua trong bóng đá", Pennant nói với phóng viên tờ Guardian, khi họ cùng ngồi nhìn chiều buông trên một băng ghế nhỏ, ở một khu liên hợp tại London. Những mặt cỏ nơi đây từng là nơi nuôi dưỡng ước mơ cho các cầu thủ trong lò đào tạo West Ham. Nhưng từ mùa này, đó sẽ là sân tập cho đội bóng mới của Pennant.
|
Tên đội bóng ấy đa phần chúng ta mới nghe lần đầu: Billericay Town, đá tại giải Bostik Premier League, một giải địa phương dành cho các CLB bán chuyên. Giải đấu này tất nhiên không được xếp hạng chuyên nghiệp. Còn nếu phải miễn cưỡng xếp với Premier League là hạng nhất thì giải này là... hạng bảy.
Thật khó tin đấy lại là thực tại của Pennant, từng là một trong những niềm hy vọng lớn của bóng đá Anh. Ở tuổi 34, Pennant đã chứng kiến đời mình lạc trôi đến chốn tận cùng, theo một cách ít ai ngờ đến. Khi tên tuổi còn nổi, Pennant từng khoác áo Arsenal và Liverpool. Anh lập hat-trick ngay trận đấu chính thức đầu tiên ở Premier League. Anh hiện diện ở những sân khấu lớn nhất.
Nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là hoài niệm. "Tôi cảm thấy ổn ở đây", Pennant của hiện tại nói. "Đấy là bước tiếp theo cho một sự nghiệp đã đầy đủ tất cả những trải nghiệm: đỉnh cao, vực sâu và những khoảng... ở giữa. Tôi có thể mang tất cả những gì đã học hỏi như một hành trang cho hiện tại".
Billericay, nơi Pennant đang tập luyện và thi đấu, khác xa với những nơi anh từng đến.
Nó khác vùng đất ảm đạm ở Nottingham quê hương, nơi bệnh ung thư cướp người mẹ của Pennant khi cậu bé mới ba tuổi. Đấy cũng là nơi chứng kiến Pennant trở thành cầu thủ thiếu niên đắt giá nhất qua mọi thời đại ở Anh. Năm 1999, Arsene Wenger đã phải chi 2,5 triệu đôla để mang "Pennant 15 tuổi" về đội trẻ.
Pennant sinh ra không phải để sống đời bình thường. Bố anh phải vào tù vì vận chuyển và tàng trữ ma túy. Rồi chính Pennant cũng phải trải nghiệm cảnh tù tội. Từ sân khấu lớn của chung kết Champions League 2007 gặp AC Milan tại Athens, Pennant dạt trôi đến Singapore, Ấn Độ và bây giờ trở lại chốn tận cùng của bóng đá Anh.
"Cảnh tù tội không làm tôi thay đổi, tôi cảm thấy tự hào vì đã không để trải nghiệm ấy hủy diệt mình", Pennant nói.
. |
Anh cũng khẳng định Billericay chẳng phải là bến đỗ cuối cùng cho một cầu thủ luống tuổi đã hoài phí tài năng và tuổi thanh xuân. Có nhiều đề nghị dành cho anh, từ Hibernian ở giải hạng Nhì Scotland, từ Thổ Nhĩ Kỳ, Đảo Síp, Ấn Độ hay Indonesia. Nhưng Pennant đã đến Billericay, theo lời mời của Glenn Tamplin - triệu phú và bây giờ là quản lý của CLB.
Anh đến vừa để thi đấu, vừa để chuẩn bị cho một tương lai hậu bóng đá. Thật khó để tưởng tượng Pennant sẽ thế nào khi trở thành HLV. Bởi vì người ta sẽ luôn bị ấn tượng bởi gã trai say xỉn đã phải vào tù ba tháng vì lái xe trong tình trạng mất kiểm soát năm 2005. Người ta cũng không quên được những hành động vô kỷ luật của anh khi còn ở Arsenal và Birmingham City (theo dạng cho mượn).
Khi Pennant được bán cho Real Zaragoza, anh đá tệ đến mức từng được bầu chọn là bản hợp đồng tệ nhất lịch sử La Liga. Trong vòng hai tuần, anh đi muộn ba lần để rồi không bao giờ có tên trong danh sách đăng ký thi đấu nữa.
Đời tư của Pennant cũng... phong phú vô chừng, cùng những mối quan hệ chớp nhoáng với các cô người mẫu, trở thành món ăn không thể thiếu của độc giả báo lá cải một thời. Để rồi bây giờ ở tuổi băm, Pennant bắt đầu học cách chiêm nghiệm. Anh nói: "Tôi phải nhìn mọi việc nghiêm túc hơn, vì chẳng ai thi đấu cả đời được. Ai cũng phải trưởng thành, cũng phải trở thành đàn ông mà chăm lo cho gia đình.
Rõ ràng tôi đã phạm nhiều lỗi lầm. Nhưng tôi vẫn còn trẻ và vẫn còn nhiều cảm hứng. Có nhiều tiền khi còn trẻ, tôi chỉ cố tìm đến những thú vui, đâu biết mình còn là hình mẫu cho giới trẻ. Nhưng bây giờ tôi đã khác".
Cuộc đời Pennant có lẽ đã khác nếu không có cái chết của mẹ. Lên ba tuổi cậu bé đã phải sống với bố. Người bố ấy đã đi thêm đến... vài bước nữa, với những người phụ nữ khác nhau. Pennant là anh cả, dưới là em trai và hai người em gái cùng cha khác mẹ. Nhưng cả ba đứa sau đó đều về ở với mẹ của chúng. Chỉ có Pennant là tiếp tục sống với bố. Bố đi đâu, cậu đi đó.
Cậu chưa một lần được trải nghiệm cảm giác xà vào vòng tay của mẹ, được mẹ băng bó vết thương, xoa đầu và bảo "Mọi chuyện sẽ ổn thôi con trai". Và quá nửa những vấn đề mà Pennant phải đối diện trong giai đoạn sau của cuộc đời cũng là những vấn đề mà đa số những gã trai mất mẹ phải đối diện. Và đừng quên, ngay cả bố của anh cũng không phải là một người bố bình thường như những đứa trẻ khác. Pennant đã lớn lên trong mầm mống của sự bất an.
|
Ở giữa những bất an của tuổi trẻ ấy, anh chuyển từ Notts County sang Arsenal vào năm 1999, trong một bản hợp đồng vô cùng ầm ĩ. HLV của Pennant tại Notts, Sam Allardyce, chỉ trích Arsenal đã dùng chiến thuật không minh bạch để lôi kéo viên ngọc thô của mình. Nhưng sau khi mọi việc được giải quyết, Pennant mới nhận ra giấc mơ mình đang sống không hoàn toàn là màu hồng.
Anh nói: "Trong tất cả những HLV mà tôi từng làm việc cùng. Arsene là người có ảnh hưởng lớn nhất. Đấy là người dạy tôi nhiều nhất. Nhưng ông ấy chưa từng trao cho tôi cơ hội thực sự.
Arsene rất nghiêm khắc, đến mức chỉ cần thái độ của bạn không ổn là bạn tiêu luôn. Tôi đã cố hết sức mình ở đội dự bị, nhưng Arsene có vẻ đã cạn kiệt niềm tin dành cho tôi từ sớm. Nhưng tôi vẫn tự hào vì được tập cùng với đội hình bất khả chiến bại."
Pennant lại hồi tưởng: "Bạn có nhớ lần đầu tôi lập hat-trick cho Arsenal không? Đấy là trận thắng Southampton 6-1, cũng là trận đầu tiên tôi được đá chính cho Arsenal tại Premier League. Cảm giác thật tuyệt".
Có lẽ Pennant không thể nhớ rằng trận đấu ấy chính là khởi đầu cho mạch 49 bất bại sẽ mang Arsenal của những năm đầu thập niên 2000 đi vào huyền thoại. Và anh càng không thể ngờ đấy cũng là những bàn hiếm hoi của anh cho CLB. Sáu năm trong biên chế "Pháo thủ", Pennant chỉ có vỏn vẹn 12 lần ra sân. Đầu đã xuôi, nhưng đuôi không hề lọt.
Sự chờ đợi trong vô vọng của Pennant càng trở nên tồi tệ hơn khi anh bị tước giấy phép lái xe đến 9 tháng vào tháng 1/2005. Đấy cũng là vụ tai nạn tống anh vào tù. "Khi không có gia đình ở cạnh, ta dễ phạm những sai lầm.
Và điều tiếp theo tôi biết sau khi lao con Mercedes vào cột đèn là cảnh trong tù", Pennant nói. "Tôi vẫn còn nhớ số tù của mình: MX7232. Tôi sẽ chẳng thể nào quên nó. Nhà tù đã thay đổi tôi. Không có nhiều người từng đá chung kết Champions League sau khi đã vào tù. Tôi phải được vinh danh vì đã tìm đường trở lại phải không?".
|
Rafael Benitez ký hợp đồng bốn năm với Pennant vào tháng 7/2006. Nhưng sự mến mộ của Benitez cũng chẳng thể giúp sự nghiệp Pennant cất cánh trở lại vì ca chấn thương ống quyển khiến anh phải nghỉ một thời gian. Sự nôn nóng trở lại khiến cho tình hình nặng thêm. Năm 2009, Liverpool chịu hết nổi và bán anh cho Real Zaragoza.
Tại đây, Pennant trở thành đề tài đàm tiếu của các CĐV suốt một thời gian dài. Vì là người Anh, lại từng mang mác thần đồng, người ta chế nhạo mọi pha bóng hỏng của anh. Điều đó tất nhiên không tốt chút nào cho sự tự tin của chàng trai.
Từ Tây Ban Nha, Pennant khởi đầu hành trình phiêu dạt, có khi trở về Anh đá cho Stoke City hay Wolverhampton, có lúc sang Ấn Độ để đầu quân cho Tampies Rovers, thậm chí xa mãi tận Singapore để chơi cho Bury. Và bây giờ, Pennant thấy mình trên mảnh đất quê hương, khoác một CLB vô danh ở một giải đấu không được xếp hạng.
|
Lương của Pennant chưa tới 2.500 đôla mỗi tuần. Khi anh đá trận đầu tiên cho CLB, trận giao hữu với West Ham, con số 4.582 khán giả đến sân đã là một kỷ lục. Nhưng anh đã 34 tuổi, chứ đâu còn 24.
Trên cánh tay phải anh là một hình xăm mang thông điệp “Somewhere between faith and luck lies destiny.” (tạm dịch: Đâu đó giữa niềm tin và vận may là số phận). Số phận của Pennant chính là Billericay này.
Sau những giông bão cuộc đời, thứ Pennant còn lại là niềm tin yêu với bóng đá. Đây là chặng đường mới của anh. Như ai đó từng nói: Nếu không có những thứ ta yêu, thì hãy yêu những gì ta có.
Đấy cũng là bí quyết để hạnh phúc vậy.