1. Trước khi bước vào trận đấu, U22 Indonesia được đánh giá là đối thủ sẽ buộc U22 Việt Nam phải vất vả với lối chơi đầy kỷ luật, và sẵn sàng chơi rắn khi cần thiết.
Nhưng thực tế, chỉsau khoảng hơn 10 phút khi bóng lăn mọi thứ được đánh giá về đoàn quân của HLV Luis Milla đã không còn quá nhiều điều, khi thua sút đội bóng áo đỏ về nhiều mặt từ chuyên môn, đến kỹ thuật...
U22 Indonesia thực sự không phải là đối thủ của thầy trò Hữu Thắng, khi đội bóng này mất nhạc trưởng Dimas, cũng như không thể theo kèm được các các nhân của U22 Việt Nam.
Và chỉ sau ít phút bóng lăn, trước các đợt tấn công vũ bão của Công Phượng cùng các đồng đội nhiều người đã phải tin vào một chiến thắng, thậm chí đậm đà cho U22 Việt Nam.
2. Không muốn kéo dài thời gian chờ đợi tấm vé vào bán kết, cũng như có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn trước vòng knock-out, đó là tư tưởng của U22 Việt Nam khi bước vào cuộc đối đầu với U22 Indonesia ở lượt trận thứ 4 của bảng B.
Và sự thật, các học trò của HLV Hữu Thắng đã nhập cuộc với tinh thần như thế bằng lối chơi tấn công, bằng khát khao chiến thắng khi vây hãm khung thành của U22 Indonesia gần như cả trận đấu.
Chỉ có điều, một lần nữa các học trò của chiến lược gia người xứ Nghệ lại kém duyên, hay nói một cách phũ phàng hơn dứt điểm quá “bèo” như thường lệ để mọi thông số về kỹ thuật, hay diễn biến trên sân trở thành...thứ vứt đi.
Không thể ghi bàn trong những cơ hội mười mươi, với cả nửa tá quả phạt góc, dứt điểm rõ ràng U22Việt Nam chỉ có thể tự trách mình chứ không phải nguyên nhân nào khác.
3. Trọng tài có thể sai số, hay Tuấn Tài có thể bỏ lỡ những cơ hội ngon ăn, hay HLV Hữu Thắng chậm thay đổi con người, chiến thuật..đó là những gì mà người ta có thể đổ lỗi cho kết quả hoà như đã thấy.
Nhưng, tự thân U22 Việt Nam cần hiểu rằng nếu như họ không gấp gáp và muốn “ăn tươi nuốt sống” đối thủ trong một trận cầu mà U22 Indonesia muốn hoà hơn thắng, mọi thứ sẽ khác. Thậm chí là khác rất nhiều.
Cần chiến thắng, nhưng không phải bằng mọi giá, không phải để nhận thẻ phạt và chấn thương kèm theo đó là nóng vội, lẽ ra đội bóng áo đỏ cần phải điều chỉnh lối chơi theo cách khác, thay vì nhao lên rồi đối mặt với hàng thủ dày đặc mà Indonesia giăng ra như thế.
Chậm lại, hay đơn thuần là chơi bóng theo một cách khác dựa trên con người hiện có với sở trường đập – nhả và phối hợp từ từ có lẽ U22 Việt Nam đã có kết quả khác.
Nhưng, sự vội vã đã khiến vài chục phút chơi hơn người trở thành vô nghĩa để giờ đẩy đoàn quân áo đỏ phải sống mái với Thái Lan theo cách không mong muốn.
Một trận đấu quan trọng,nhưng đá với tâm lý nóng vội như thế âu kết quả hoà cũng còn là tốt. Thế thì trách gì Tuấn Tài, trọng tài hay mặt sân nếu không phải trách chính mình?